Có một lần ,tôi đang làm việc ở cơ quan cùng các bạn đồng nghiệp , lúc rảnh tôi thường nhìn ra đường để xem dòng người qua lại ,coi như thú vui để thay đổi không khí cho riêng mình .Tinh cờ tôi bắt gặp một cụ già ,mặt một bộ bà ba màu trắng đã cũ, chân đi đôi guốt mộc đúng là một hình ảnh rất xưa của Huế, đang hiển hiện ngay trước mắt tôi .Thế
nhưng ,điều mà tôi chú ý nhất ở cụ là cụ rất già , già nhiều lắm các bạn ạ .Ấy vậy mà lúc đó giờ đã trưa rồi , trên vai cụ đang gánh hai rổ gồm 10 cây dừa nhỏ để bán .Cụ dừng lại bên vệ đường ,sát cây nhãn trước mặt cơ quan chúng tôi .Nhìn cụ tôi không kìm được nổi xót xa , thương cảm ,tôi vội bước sang vệ đường để hỏi thăm cụ , lúc tôi bước sang ,là lúc tôi nhìn thấy cụ đang mở nắm cơm đã vo rất chặt ,cụ lấy tay bốc từng nắm cơm đã quá khô chắm với muối mè .Trời thì chang chang nắng ,trên mặt cụ lã chã những giọt mồ hôi ,thật quá tội nghiệp
Nhìn thấy tôi ,cụ vội tất tả mời .
-Con mua giúp cho ông cây dừa ,lúc sáng giờ mà ông chưa bán được cây dừa nào hết.
Tôi liền hỏi .
-Rứa ông ở chổ mô, mà gánh lên đây bán.
Ông trả lời
-Ông ở làng Quảng Thành ,ở đường Bao Vinh và đi về xa xa nữa ....
Tôi nhìn cụ mà không khỏi bồi hồi xúc động , .Cụ già hơn cả ba mẹ mình nữa ,thế mà cụ vẫn cố gắng gánh những cây dừa để đi bán ,mặt dù đường xa ...thật là xa .
Tôi nhìn lên khuông mặt nhăng nheo , thật thà của cụ và hỏi ,
-Ông bán một cây như vậy ,thì bao nhiêu tiền .
Cụ trả lời ,
Cháu mua hết giúp ông , ông chỉ bán ba mươi ngàn đồng thôi , ông gánh nặng quá .
Các bạn biết không ? Với số tiền ấy , chỉ bằng năm ổ bánh mì , mà mình thường ăn buổi sáng ,vậy mà cụ đã gánh rất nặng ,..như gánh một quảng đời nặng nề trên vai cụ .Cũng chính trên không mặt ấy đầy những giọt mồ hôi , nhỏ lên nắm cơm khô cụ đang ăn , mặn chát của cụ .
Tôi gấp nhỏ tờ bạc một trăm ngàn , nhét vào tay cụ ,và nói nhỏ với cụ , nhà cháu không có vườn , nên không có đát trồng ,cụ cầm giúp cháu để trên đường vê mời cụ uống nước ,.
Cụ nhìn tôi ngạc nhiên ...., - Trời, trên đời này mà có có nhiều người xử sự như cháu ,thì những người nghèo như ông, bớt tủi thân ...Tôi nhìn cụ ,cười mà ứa nướt mắt , rồi trả lời . -Ông như Ba cháu vậy thôi ,cháu nhìn ông ,cháu rất thương .
Ngày hôm đó ,lòng tôi thanh thản vô cùng ,và cũng thật là vui , vì mình đã làm một việc cần nên làm
Thật ý nghĩa ,khi mình làm một điều gì đó mà để người khác vui ,phải không các bạn .
Huế 12/3/2012KT
Nhìn thấy tôi ,cụ vội tất tả mời .
-Con mua giúp cho ông cây dừa ,lúc sáng giờ mà ông chưa bán được cây dừa nào hết.
Tôi liền hỏi .
-Rứa ông ở chổ mô, mà gánh lên đây bán.
Ông trả lời
-Ông ở làng Quảng Thành ,ở đường Bao Vinh và đi về xa xa nữa ....
Tôi nhìn cụ mà không khỏi bồi hồi xúc động , .Cụ già hơn cả ba mẹ mình nữa ,thế mà cụ vẫn cố gắng gánh những cây dừa để đi bán ,mặt dù đường xa ...thật là xa .
Tôi nhìn lên khuông mặt nhăng nheo , thật thà của cụ và hỏi ,
-Ông bán một cây như vậy ,thì bao nhiêu tiền .
Cụ trả lời ,
Cháu mua hết giúp ông , ông chỉ bán ba mươi ngàn đồng thôi , ông gánh nặng quá .
Các bạn biết không ? Với số tiền ấy , chỉ bằng năm ổ bánh mì , mà mình thường ăn buổi sáng ,vậy mà cụ đã gánh rất nặng ,..như gánh một quảng đời nặng nề trên vai cụ .Cũng chính trên không mặt ấy đầy những giọt mồ hôi , nhỏ lên nắm cơm khô cụ đang ăn , mặn chát của cụ .
Tôi gấp nhỏ tờ bạc một trăm ngàn , nhét vào tay cụ ,và nói nhỏ với cụ , nhà cháu không có vườn , nên không có đát trồng ,cụ cầm giúp cháu để trên đường vê mời cụ uống nước ,.
Cụ nhìn tôi ngạc nhiên ...., - Trời, trên đời này mà có có nhiều người xử sự như cháu ,thì những người nghèo như ông, bớt tủi thân ...Tôi nhìn cụ ,cười mà ứa nướt mắt , rồi trả lời . -Ông như Ba cháu vậy thôi ,cháu nhìn ông ,cháu rất thương .
Ngày hôm đó ,lòng tôi thanh thản vô cùng ,và cũng thật là vui , vì mình đã làm một việc cần nên làm
Thật ý nghĩa ,khi mình làm một điều gì đó mà để người khác vui ,phải không các bạn .
Huế 12/3/2012KT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét